"Trọc đầu chưa hẳn là sư, một manh áo đỏ lắc lư chưa hẳn là đồng". Câu nói tưởng chừng châm biếm, nhưng lại mang một ý nghĩa rất sâu sắc, bởi sự thật "cái áo không làm nên thầy tu" và với thời mạt pháp như hiện nay, những người đi tìm đường tu cho mình lại càng phải ghi nhớ, để không lạc vào cõi mê, cõi tham, cõi chấp.
Trên con đường bén duyên với đạo. Tự Minh Ân đã gặp không ít các đồng đạo cùng chung chí hướng, đó là tìm thầy học đạo, tìm con đường tu tập với mong muốn yên căn yên số, yên sổ thiên đình.
Hệ lụy của việc loạn thầy, loạn pháp là các thầy cứ soi. Đã soi là có bệnh. Nhẹ nhàng là duyên âm, nặng hơn là phải di cung hoán số, nặng nữa là có căn phải ra trình đồng mở phủ...
Những lời hứa hẹn mở phủ đắc tài sai lộc, được ban quyền cấp phép, được lộc soi lộc bói, được ăn trên ngồi tróc như một sự cám dỗ hấp dẫn cho bất kỳ tín đồ mê muội nào chưa hiểu về thế giới tâm linh.
Trong thế giới trăm ông trăm phép, nghìn bà nghìn quyền ấy... chỉ rất ít, rất ít những người thật sự được trao quyền cấp phép để cứu nhân độ thế, cứu khổ độ mê...
Vì thế, không ít người không căn, không số chỉ vì nghe sự phán truyền của một số thầy bà để rồi ra khai đàn mở phủ, xuất thủ trình đồng mà nhận lại là gia đình đổ vỡ, kinh tế lụi bại...
Đa số hiện nay các thanh đồng đều không hiểu gì về thế giới tâm linh, lại càng không hiểu tại sao phải Hầu Thánh, Hầu Thánh để làm gì? Chỉ biết các thầy bảo có căn, dọa nếu không ra thì tan nhà nát cửa, thậm chí khó giữ được mạng sống mà ra trình đồng, mở phủ.
Vậy là sóng sau xô sóng trước, lớp lớp các tân đồng không căn, không số phải ra... Họ ra và rồi sau này không biết tại sao phải ra, họ nhận ra việc thầy phán là ảo nhưng mất tiền là thật, tan cửa, nát nhà....
Nếu thầy phán bạn có căn, bạn tự soi xét bản thân xem trong cuộc sống của bạn có điều gì không thuận, có được báo, có năng lực, có cơ duyên nào với tâm linh hay không đã, chớ mà vội lo lắng mà tin lời thầy.
Xét cho cùng ra Hầu Thánh vừa là duyên và nghiệp, vừa là phúc, là phận... Nhưng hiển nhiên chỉ dành cho những ai có căn số thực sự, buộc phải ra... Còn những bạn mải mê với những lời thầy phán, thầy dọa thì phải biết tự mình soi xét, phải dùng trí tuệ để biết được con đường chính đáng để đi... đừng mù quáng, đừng đua đòi... để rồi không nợ trở thành con nợ.
Vài lời bộc bạch, có xúc phạm tới ai Tự Minh Ân xin được lượng thứ.