Lời ban biên tập: Hầu đồng phải làm gì, ý nghĩa của hầu đồng có phải để cầu tài, cầu lộc hay không. Đây là một câu hỏi các bạn thanh đồng đều muốn hỏi. Chúng tôi xin lược trích một bài viết của Thầy Trần - Một đồng thầy luôn trăn trở với sự chấn hưng Đạo Mẫu về với các giá trị tâm linh trong sáng vốn có của đạo. Chúng tôi hy vọng bài viết này là một sự gợi mở cho các thanh đồng trong việc tu tập hầu thánh sao cho đúng, tránh sự lệch lạc, không sa vào sự biến tướng của hầu đồng hiện nay.
Hầu Đồng là chiếc chìa khóa mở cánh cửa tìm chiếc gương phản chiếu hoàn thiện mình.
Ai cũng có sai lầm trong cuộc sống, nhưng không thể nhận ra. Chỉ có những người có niềm tin về tôn giáo mới ít mắc lỗi.
Tôn giáo như tấm gương, nên ta phải cần tấm gương đó, để tấm gương chiếu ngược lại mình.
Tóm lại, để thành người sống có chỗ gửi thác có chỗ về thì phải có Tấm gương soi để nhắc nhở mình, có nơi gửi gắm thần hồn, có nơi nương tựa về tâm linh thì mới hoàn thiện mình.
Loài người từ khi sanh ra đã có niềm tin về tâm linh.
Vậy có căn quả xuất thủ trình đồng, trước tiên ta phải hiểu là: Nhập đạo không phải vì sự độ trì của chư Thánh, hay để nâng cao năng lực thần thông mà là nhập đạo để học hỏi. Đó là một hành trình tìm kiếm Tâm linh là tìm lại chính mình .
Nên đồng không có nghĩa là diễn xướng đơn thuần, mà là quá trình chuyển hóa cái tâm mình từ cuộc sống Vô Minh không có nhận Thức được đúng sai thành trí tuệ, thành thánh đức để nhìn vào những tấm gương của chư Thánh, học theo chư Thánh, khám phá Đạo cơ; để cuộc sống đời thường được chuyển hóa mang đến Hạnh phúc cho mình, cho người xung quanh, cho Thân Tâm Thanh Thản An Lạc .
Cha Ông ta có câu: Đạo Đồng là cõi Phúc, đời là dây Oan .
Vậy mà, hiện nay có Đồng lại bị hiểu ngược lại.
Vậy có Đồng có Đạo phải là cõi phúc chứ. Vì nhập Đạo là mình đang tìm đường vượt cõi phiền não, khổ đau, cơ hành, căn mạng, nghiệp lực, sự không biết cân chỉnh cân bằng của Đời sống Thực Tại để đến cõi phúc, để nhận ra bản lai, bản ngã, cái chân thực của mình, noi theo gương Thánh nhân, để đời an nhiên và hạnh phúc theo.
Nhân duyên kiếp này Ta có căn mạng xuất Thủ Trình Đồng và Nhập Thánh Đạo, là hành trình đi tìm khám phá một phương pháp không có trong đời thường .Một hành trì để chuyển hóa tâm linh và con người mình. Cũng là hành trình gửi gắm để nhận được sự, sáng suốt, sự tu chỉnh hoàn thiện con người mình cho đúng là người có đạo .
Nhưng hành trình đó không khéo, không đi đúng đường, thì thường bị ngược lại. Có thể mới trình đồng Thánh giáng một ly một lai sau lại không bao giờ được.
Nhập đạo Hầu Thánh cũng như người đi bắt rắn độc. Nếu biết sử dụng một khúc cây có nạng sắ khi đi đến vùng hoang dã thấy rắn lớn, họ ấn nạng ngay xuống cổ rắn và lấy tay bắt ngay đầu rắn. Rắn kia tuy có thể quẫy đuôi, quấn tay, quấn chân hoặc một bộ phận khác của cơ thể người bắt rắn, nhưng không thể nào mổ người ấy được.
Bắt rắn như vậy không cực khổ mà cũng không lao nhọc, nếu người ấy biết rõ thủ thuật bắt rắn.
Người có Đồng cũng phải khéo léo tiếp nhận những tinh túy và loan giá một cách đúng đạo, không đảo lộn thì mới hiểu được sự cốt lõi và ngộ được Thánh Đức trong Đạo; nắm được các pháp chánh thống cái tinh túy cốt lõi.
Họ biết không phải hầu đồng với mục đích khoe khoang, tiền của, hay mong cầu ..... Không lai căng, không vì một cái gì ngoại lực tác động, mà chỉ bắc ghế với mục đích tìm cầu Tấm gương soi chiếu của Đạo.
Họ không bao giờ áp áp dụng những cái của đời sống vật chất và cái tầm thường của thế nhân lên Điện Thần khi hầu Thánh .
Dù phải bị chê bai đàm tiếu hay trải qua những cực khổ và nhọc nhằn, nhưng họ cũng không bao giờ ápp dụng ngược lại, đưa những cái Tầm Thường của cuộc sống hàng ngày đến với chiếu hầu.
Hiện nay, phần nhiều là làm ngược lại, không nhập đạo để soi gương Thánh Đức, Thánh minh, tu chỉnh để hoàn hoàn thiện mình. Ấy vậy, lại mang cái xấu xa Tầm Thường của đời áp dụng cho Đạo.
Âu cũng là thời cuộc đưa đẩy. Trước đây, một bản hội chỉ thu nhận con nhang trong làng, trong tổng để nhằm dậy bảo đào tạo cho kín kẽ nắn chỉnh cho tân đồng vào nếp, dậy bảo đường đi lối về.
Bây giờ qua thời gian dài cấm đoán mất gốc mất sự tinh túy.
Lại mở quá nhanh không có sự định hướng nên loạn, tranh nhau làm Thầy, đua nhau phá đạo, phá vỡ truyền thống ngàn đời của dân tộc.
Mở phủ cho người mà không dậy đỗ, uốn nắm chỉ vì đông con nhang, chỉ vì danh, vì lợi, tiền tài, có xứng đáng là kẻ ăn cơm Tứ Phủ mặc áo Đình Thần không. Có xứng đáng với hai chữ quan Thầy của Đạo không.
Các cụ ngày xưa trân trọng lắm.
Khéo tu thì nổi, vụng tu thì chìm. Nếu mình không biết bắt rắn bằng đầu của nó, mình sẽ bị nó cắn lại.
Cho nên, có thể nói rằng nhập đạo hầu bóng, không phải là khi hầu mới học theo gương Thánh; hầu cho giống Thánh, giống Quan. Cốt lõi ngoài đời là phải lấy Thánh nhân làm gương; sống theo tôn chỉ của Thánh Nhân.
Đạo Mẫu vẫn trường tồn, luôn song hành trong lòng Dân Tộc Việt nam, vì có tính thượng tôn anh hùng dân tộc; tính nhân văn cao cả; sự chan hòa giản dị, bao dung, từ ái vô bờ bến của Thánh Nhân Việt Nam.
Đạo Mẫu luôn hướng cho con dân yêu thương đùm bọc lẫn nhau, hết mình vì sự hòa bình, sự phồn vinh, thịnh vượng của Dân Tộc. Giúp con dân sống hạnh phúc, ấm no, an lạc, xa lìa phiền não, khổ đau.
Thế còn các huyền lực và các pháp ( năng lực đặc biệt) của cửa Đình Thần thì sao ?
Để được nhận cái Thánh Ân đó, đó là những phương pháp hành Đạo.
Năng lực đó để ta quảng đại đạo pháp, phát dương ngọn cờ đình Thần Tam Tứ Phủ, cứu khổ độ mê cho đúng với Tâm Đức của Chư Thánh đã ban Ân .
Nếu chúng ta sử dụng thích hợp dị năng đó, dùng với những việc mà không làm khuấy đảo Âm Dương, không lạm dụng, vi phạm trong luân thường đạo lý; hành xử như một bậc đại diện của Thánh Nhân của cửa Đình Thần, chỉ sử dụng khi giúp đời giúp người không vụ lợi. Mục đích gánh thay cho đời như chư Thánh, thì việc Đời việc Đạo sẽ có tiến bộ.
Việc lên Đồng là phương pháp, là chìa khoá để mở cánh cửa tâm linh của mình. Để tìm ra đúng chìa khóa để mở cửa, chúng ta phải nhất nhất tuân thủ đúng với Tấm gương quán chiếu.
Tấm gương đó là: Thánh nhân Việt
Hãy dùng trí tuệ để quán chiếu, soi sáng những thành quả ngày tháng áp dụng trên đường đời.
Sai đâu sửa đó .
Sẽ và chắc có quả đạt được qua công phu quán chiếu tấm gương từng ngày.
Nếu thấy Thân tâm thanh thản an lạc là có tiến bộ.
Như vậy, mình đã tìm ra đúng chiếc chìa khóa tâm linh cho mình. Bằng không mình khổ, con cháu mình khổ vì phải gánh thay nghiệp cho mình.
Nếu chúng ta thực hành tín ngưỡng này mà tâm mình vẫn còn phiền não, sân hận, cơ hành, vì tiền, vì danh, điêu ngôn sảo ngữ thì rõ ràng chúng ta đã sai đường; hay lạm dụng năng lực hoặc chọn con đường nghịch đạo; hay lạm dụng Thánh ân không đúng. Vậy ổ khóa đạo đã không đúng chìa khóa.
Thôi nên buông mà sửa. Người đi trước rước người đi sau.
Đồng Thầy phải là Tấm gương, biết là tùy cơ duyên của từng người, căn quả của từng người, nghiệp căn từng người để tùy bệnh mà cho thuốc.
Do vậy, việc mở Phủ cho người cần phải dụng tâm, quán xét mỗi khi dẫn trình để con nhang tạm thời yên căn số lúc đó.
Nhưng đó chỉ là mở đường mở lối cho họ đến với con đường Tâm linh .
Sau khi dẫn trình ngoài những nghi thức hành lễ, hay hầu hạ bắt buộc. Vậy còn đường phải đi thế nào thì phải hướng dẫn cho họ được biết.
Về lâu dài, quan Thầy phải giáo đạo người có căn đồng vào khuôn phép, để thanh đồng biết rằng nhập của Đình Thần là để tìm chìa khóa đến với Tâm linh tìm về tấm gương quán chiếu chính mình; chứ không phải vì lợi lộc thần thông hay bất cứ cái gì khác rồi mới nên mở Phủ.
Đừng có mong rằng ta phải có năng lực Thần Thông, lộc lá hay cái gì khác, mà là tu chỉnh nghiệp căn; hết lòng soi chiếu tấm gương của Thánh Đức, phát dương tín ngưỡng, một lòng một dạ nhất tâm quy hàng theo đạo .
Có như thế, cha cắt mẹ mới dẫn ta đến được sự thụ hưởng, sự hạnh phúc, tài lộc, gia đình an lạc trong đời này ,
Vì thế, ngay bây giờ Thanh Đồng chúng ta phải thay đổi cách sống và cư xử hàng ngày để quay lại cái đạo lý truyền thống từ xưa của các cụ.
Những thói quen, từ hồi mở cửa kinh kinh tế thị trường, đưa ta đến sự sai lệnh và biến tướng cần phải được cắt đứt, đình chỉ.
Để tín ngưỡng của dân tộc ta quảng đại, nhân văn như vốn có từ xa xưa mỗi chúng ta phải chiếu tấm gương của chư Thánh ,
Cho dù, phải làm lại từ đầu, cuộn mình học hỏi, như tằm ăn rỗi để rồi một ngày giống như con kén đang lột xác để hóa thành con bướm đẹp đẽ rực rỡ. Thoát khỏi thời điểm mà đáng xấu hổ như bây giờ.
Chính trong quá trình quán chiếu bằng tấm gương thánh Đức để sửa lại mình, các vị mới thấy sự chuyển hóa, lột xác này chúng ta mới cảm nghiệm sâu sắc được thế nào là Thanh Đồn, thế nào là Ân duyên, thế nào là Thánh Đức.
Thánh nhân Việt không bao giờ buông bỏ con dân của mình.
Mọi chuyện không bao giờ quá muộn đặc biệt những người đã sai đường.
Nếu không sẽ đến lúc nhập ma chướng tà đạo; gia đình tan nát con cháu trả không hết nghiệp cho mình. Chết đi chỉ là kẻ mang nghiệp và chắc chắn không bao giờ được bước vào cửa đình Thần để theo hầu chư Thánh ở thế giới bên kia. May ra chỉ có những kẻ tà đạo thu nhận làm Âm binh cho chúng.
Vậy hành trình Nhập Đạo Hầu Thánh là hành trình khám phá tâm linh của dân tộc Việt, là con đường đi để xây dựng nhân cách Việt; là con đường tìm đến sự an lạc trong hạnh phúc; tìm lấy hạnh phúc, phú quý và bình an trong mỗi gia đình; tìm đến cội nguồn văn văn hóa Tâm linh của dân tộc, phát huy tính văn hóa nhân văn của người con đất Việt.
Chúng ta có thể tìm thấy trong tất cả các Pháp môn truyền thống của tín ngưỡng và những câu hát văn đều hướng về mục tiêu ấy.
Hãy tu chỉnh,soi chiếu cân chỉnh lại từ trên chiếu hầu, từ câu văn để thực hiện ngay trong đời sống hàng ngày.
Sẽ hết khổ là vui, là hạnh phúc!
Tóm lại, con đường Tâm linh của Thanh Đồng là nhìn lại những đầu mối gây đau khổ do chính mình đã tạo ra, những Tâm tưởng lệch lạc, tự diễn biến trong tâm thức, hay do môi trường sinh sống, trong quá khứ, hay trong hiện tại.
Ta lần lần tháo gỡ ( soi chiếu tấm gương học theo chư Thánh nhằm chuyển hóa) những mối gút mắc, hay thay đổi cách sống, thái độ, những tư tưởng sai lầm không nhận biết được thường ngày.
Nếu bắc ghế vì rằng
Nếu mình chỉ chờ đợi một cơ may nào đó xảy đến để mình có hạnh phúc, tài lộc lâu dài là một sự mơ tưởng viễn vông, không đúng chánh Đạo như hình ảnh của chư Thánh Nhân Việt.
Một người Thanh Đồng phải có chánh kiến và nhìn nhận; phải biết nhắc nhở Thân Tâm, quán chiếu để chuyển hóa chính mình. Nếu ‘nằm chờ sung rụng’ thì biết ngày nào có được Đạo Tâm và hai từ Con cha Con mẹ đúng nghĩa ,
Vải thưa không che nổi mắt Thánh.
Chỉ có các Thanh Đồng nào tu chỉnh và học tập theo chư Thánh may ra Thánh giáng Đồng (dù chỉ một ly một lai). Còn ngoài ra toàn là lừa đảo, miệng trần nói có bóng thánh.
........................................
Tháng tiệc bận quá, nhưng vì sự động viên của mọi người .
Nhưng càng viết càng tủi.
Buồn vì sức mình có hạn, không biết phải làm gì lay chuyển cho cái Tín ngưỡng của Cha Ông trở về bản chất truyền thống vốn có ngàn xưa.
Thầy Trần
Lời ban biên tập: Đây là bài viết mang tính lý luận, nên các bạn nên cần đọc kỹ nhiều lần. Các bạn muốn chia sẻ bài viết này xin lưu ý cần phải ghi rõ nguồn: Thầy Trần để tránh sự lợi dụng bài viết vào mục đích lừa gạt.